bình yên

một ngày yên bình để nhớ đến anh
nhớ đến anh như nhớ những con sông phẳng lặng
sau bão tố phong ba
và sau tất cả những xót xa vây kín
ai là thuyền và ai là bến…
thì cũng cần có nhau

khi cơn sóng đời cuồn cuộn dâng cao
cần có nhau để vượt qua bão táp
cần có nhau để không hoài ngơ ngác
giữa chông chênh

cám ơn đời vẫn có ngày bình yên
để đếm lại những muộn phiền quá khứ
dẫu cảm xúc có vốc ngàn còn chữ
rối bòng bong
vẫn hơn những lúc trống không
không hờn không giận
không nhung không nhớ
không hề bỡ ngỡ
trước cuộc phân ly

vần thơ

vần thơ em sẽ trải dài nỗi nhớ
theo cung đàn anh nức nở nghẹn ngào
chờ nắng về ngang
nung nồng hơi thở
cho hồn mình vụn vỡ lao xao

vần thơ em sẽ thì thào theo gió
hỏi gió ơi sao cứ mãi nhọc nhằn
lặng yên nhé
và nằm im một chỗ
để lòng này đừng nữa băn khoăn

vần thơ em sẽ rì rào như sóng
tan vào đại dương
tha thiết êm đềm
biển cả ơi đừng nổi cơn giông nữa
để cuộc tình mình
được một thoáng bình yên.

giam

muốn giam anh vào nỗi nhớ
để chỉ một mình em thôi
chỉ một mình em được nhớ
được yêu anh suốt cuộc đời

muốn giam anh vào bóng tối
để chàng chỉ thấy riêng em
để chàng quên đời muôn ngả
quên luôn cả những bon chen…

muốn giam anh vào ngày tháng
để dẫu tháng ngắn năm dài
sẽ không làm em lo sợ
những câu chuyện của tương lai

muốn giam anh vào bất diệt
để dầu kiếp trước hay sau
hay dẫu trăm ngàn năm nữa
vạn kiếp…
vẫn là của nhau.

nốt

có một nốt nhạc
mọc từ gốc cây xanh
em hỏi anh: “là nốt gì đấy nhỉ?”
anh trả lời (rất ư là hoan hỉ):
– chắc chắn là nốt SI,
sẽ lớn mạnh thành một gốc cây si
và anh sẽ đem nó về ghép với nốt MI
để những lúc vui buồn em ngân nga câu hát
rồi những lúc nào em cảm thấy chán
anh sẽ ngọt ngào ghép với nốt FA
pha thêm cho em ly cà phê sữa đậm đà
để em quên đi những nỗi niềm cay đắng
rồi trong những lúc đêm đông giá lạnh
anh sẽ âm thầm ghép với nốt SON
để tô thắm môi em trong những lúc em hờn
cho sóng mắt thêm tươi
nụ cười thêm rạng rỡ…
rồi trong những lúc em nghẹn ngào, bỡ ngỡ
anh sẽ vội vàng ghép với nốt ĐÔ
đem đến cho em những thứ thật bất ngờ
(vì anh muốn thấy sự hạnh phúc tuyệt vời
khi em cười qua ánh mắt)
rồi có những lúc em mải rong chơi
khiến bàn tay lạnh ngắt
anh sẽ kéo em về bằng cung bậc của nốt LA.

– em sẽ nghe lời anh, sẽ chẳng nữa la cà
nhưng còn nốt RÊ sao anh không ghép nốt?

– à, cái nốt cuối cùng đó…
nếu ít bữa… thân em… không ai… hốt,
anh sẽ rủ em về ở nốt bên anh.

(- nhưng anh ơi còn những nốt giáng/ thăng
vì cuộc đời đâu phải toàn nốt trắng!)

 

bình yên

em thức dậy đón một ngày bình yên
(và một ngày có anh để nhớ)
dẫu cuộc sống vẫn còn nhiều trăn trở
và quanh mình vẫn kẻ ở người đi…

em thức dậy đón những cánh chim di
chúng bắt đầu trở về đây làm tổ
mùa đông đã qua…
trong vội vàng bỡ ngỡ
để lòng mình rạng rỡ đón xuân sang

giọt nắng reo vui trên khắp xóm làng
cơn gió thoang thoảng về ngang ngõ vắng
để em bâng khuâng hỏi từng con nắng:
ở phương nào anh có nhớ em không (?)

em thức dậy đón ngày mới bên song
như đón từng phím tơ nồng thơm ngát
và cuộc sống sẽ như lời anh hát:
“bản tình ca này chỉ hát cho em”.

có nhớ m không?

– có nhớ em không?
mỗi một ngày em đều muốn hỏi anh như thế
và dẫu câu trả lời rất có thể
khác với hôm qua
nhưng dẫu là giả dối hay thật thà
thì em vẫn muốn được nghe anh nói:
rằng: “anh rất nhớ em
…ngày, đêm, sớm, tối,
gấp trăm vạn lần nỗi nhớ ngày hôm qua”.

rồi em cũng sẽ nói với anh là:
“em cũng nhớ anh…
nhiều nhiều hơn như thế”
nỗi nhớ đã nảy mầm trong cơ thể
và bén rễ rất sâu
em nghi…
nỗi nhớ này sẽ giết chết đời nhau
đấy nhé.

ai biểu anh nhớ em nhiều đến thế
để em cũng phải nhớ anh muôn vạn lần
để được bằng nhau.